Mối tình học sinh luôn là một miền ký ức đẹp đẽ và trong trẻo, nơi những rung động đầu đời âm thầm len lỏi vào tim ta một cách dịu dàng mà sâu sắc.
“Hàng ghế đá xanh tàng cây góc sân trường
Hành lang ấy xa dần xa bước chân người”

Những năm tháng không thể nào quên
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất, hồn nhiên nhất trong cuộc đời mỗi người. Đó là khi ta sống những ngày vô lo vô nghĩ, chỉ biết đến bài vở, thầy cô, bè bạn và những rung động đầu đời – thứ cảm xúc mong manh nhưng lại đậm sâu đến lạ kỳ.
Ai cũng từng trải qua tuổi trẻ với những buổi sáng đi học vội vàng, những buổi trưa nắng gắt tan trường, và cả những buổi chiều chờ ai đó đi ngang qua. Những khoảnh khắc ấy tưởng chừng đơn giản, nhưng lại in hằn mãi trong tim như một mảnh ký ức không bao giờ phai nhạt.
Mối tình đầu lặng thầm…
Tôi bắt đầu biết thích một người từ năm lớp 11. Cho đến giờ, khi đã ngoài 35 tuổi, tôi vẫn không biết người ấy có từng nhận ra ánh mắt mình đã dõi theo họ hay chưa…
Đó là một “bad boy” chính hiệu – nổi bật, ngổ ngáo nhưng có gì đó khiến người ta không thể rời mắt. Tôi học khác lớp, nhưng chúng tôi có duyên cùng nhau ở lớp học thêm. Ngày ấy, tôi chẳng dám nói với ai ngoài cô bạn thân nhất. Cũng chẳng dám tỏ bày với người ấy – chỉ dám thích trong thầm lặng.
Hằng ngày, tôi đi ngang qua nhà bạn ấy chỉ để xem hôm nay người ta đã đi học chưa. Trong lớp học thêm, tôi thường lén nhìn bạn, và khi người ta vô tình quay lại nhìn, tôi lại vội quay đi vì… mắc cỡ.
Tôi giữ tình cảm ấy suốt hai năm cấp ba. Rồi khi rời trường, tôi không đủ dũng cảm để giữ liên lạc, để nói một câu chào hay kể một lời thật lòng. Cứ thế, mối tình ấy ngủ yên trong ký ức.
Có phải là yêu?
Đến giờ, tôi vẫn tự hỏi: đó có phải là tình yêu không? Có lẽ không phải là một tình yêu trưởng thành, nhưng chắc chắn là một cảm xúc trong veo nhất, chân thành nhất, tinh khôi nhất mà tôi từng có. Một mối tình chỉ mình tôi biết, chỉ mình tôi giữ – mà suốt đời chẳng thể quên.
Có đôi lúc, người ấy lại hiện về trong giấc mơ. Không rõ gương mặt, không rõ âm thanh, chỉ là một cảm giác ấm áp – cảm giác của lần đầu biết thích một người. Và tôi nhận ra, dù sau này có yêu ai, có kết hôn hay ly hôn, thì cảm xúc năm 17 tuổi ấy sẽ mãi không thể lặp lại lần thứ hai.
Giá như…
Nhiều lần tôi tự hỏi: nếu ngày ấy tôi đủ dũng cảm thì sao?
Nếu nói ra và được chấp nhận, biết đâu tôi đã có một mối tình tuổi học trò đẹp như mơ, và người ấy có thể đã đi cùng tôi đến hiện tại. Còn nếu bị từ chối, ít nhất tôi cũng có một kỷ niệm đáng nhớ – một “vết xước ngọt ngào” của thanh xuân.
Nhưng tất cả chỉ là “giá như”…
Tôi khi đó quá nhút nhát, lo sợ đủ điều. Lo sợ người ta cười, lo sợ bị từ chối, lo sợ làm mất đi những ánh nhìn vô tình. Thế nên tôi im lặng. Tôi để mối tình ấy ngủ yên trong một góc trái tim mình – nơi chỉ có mình tôi lui tới mỗi khi nhớ về tuổi trẻ.
Gửi những người trẻ đang yêu…
Nếu bạn đang thích một ai đó, hãy thử một lần dũng cảm. Nói ra – không phải để đổi lấy kết quả, mà để trái tim mình không phải mang theo một điều hối tiếc.
Tuổi trẻ của chúng ta không quay lại lần hai. Và người ấy, biết đâu sẽ không chờ ta mãi mãi. Có những người – nếu bỏ lỡ một lần – sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tôi luôn ngưỡng mộ những cặp đôi yêu nhau từ thuở học trò. Họ đã dũng cảm chọn nhau từ những ngày chưa có gì trong tay, cùng nhau lớn lên, vượt qua những sóng gió và vẫn nắm tay nhau đi đến cuối con đường.
Tình yêu không cần bắt đầu quá hoàn hảo, chỉ cần đủ chân thành, đủ dũng cảm và đủ niềm tin.
Tình yêu – đừng để là điều nuối tiếc

Trong hàng triệu người ngoài kia, thật khó để gặp đúng người ta rung động. Vì vậy, khi đã cảm nhận được một trái tim biết nhớ thương – đừng để nó trôi qua trong im lặng.
Vì:
“Đôi khi lỡ hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm”







