Chữ “Hiếu” – Một lát cắt nhỏ của nỗi niềm người làm con

Chữ "Hiếu" – Một lát cắt nhỏ của nỗi niềm người làm con

Chữ “hiếu” – Góc nhỏ của một nỗi niềm

Trong Đạo Phật có nói rằng: “Tội lỗi lớn nhất của con người là bất hiếu.”
Trong văn học truyền thống cũng như thơ ca hiện đại, có rất nhiều câu từ viết về đạo làm con, về công cha nghĩa mẹ.

Nhưng có lẽ, không một ngôn từ hay tác phẩm nào có thể nói hết được tình cha, nghĩa mẹ. Mọi câu chữ đều sẽ trở nên sáo rỗng nếu nó không chạm đến thực tế cuộc sống.

Bài viết này chỉ là một lát cắt nhỏ, một nỗi niềm nhỏ của tôi – một người con đang sống trong dòng chảy đời thường. Tôi chỉ mong những câu chữ chân thành sau đây có thể chạm đến ai đó – người có duyên đọc được.


Hai bậc vĩ nhân của cuộc đời tôi

Chữ "Hiếu" – Một lát cắt nhỏ của nỗi niềm người làm con
Chữ “Hiếu” – Một lát cắt nhỏ của nỗi niềm người làm con

Cả cuộc đời này, chúng ta – những đứa con – thật ra chưa làm được gì cho hai bậc vĩ nhân ấy!

Tôi gọi bố mẹ mình là hai bậc vĩ nhân của cuộc đời, không phải vì họ nổi bật hay phi thường trước thế giới, mà vì họ đã vất vả sinh ra tôi, nuôi tôi lớn, hy sinh lặng lẽ cho cuộc sống của tôi.

“Khi bố mẹ bạn quyết định sinh ra bạn, họ đã để trái tim của mình ở ngoài lồng ngực.”
Đó là câu nói tôi luôn nhớ mỗi khi nghĩ về cha mẹ.

Chúng ta dù có khôn lớn, thành đạt, kiệt xuất đến đâu – dù là người có tầm ảnh hưởng trong xã hội, người nổi tiếng hay chỉ là người bình thường – thì tất cả chúng ta đều vẫn chưa làm gì được cho cha mẹ mình.


Đừng lấy chữ “hơn” để ra oai với cha mẹ

Vậy mà, trong xã hội vẫn có những người tự hào vỗ ngực: “Con hơn cha là nhà có phúc.”
Đúng, cha mẹ nào cũng mong con mình giỏi giang, hạnh phúc hơn họ. Nhưng không vì thế mà ta lấy chuyện “hơn” ra để so sánh, để ra oai với chính người sinh thành.

Điều lẽ ra chúng ta phải làm, là nỗ lực để sống tốt hơn cha mẹ mình – đó là cách báo hiếu thiết thực. Chứ không phải là điều để lên mặt, để kể công, để đánh giá cha mẹ bằng thước đo thành tựu của chính mình.

Tôi đã chứng kiến không ít những người con, vì mình làm ra tiền, giúp cha mẹ xây lại nhà hay mua được cái xe mới… rồi lên mặt với chính cha mẹ mình.

Bạn biết không?

Nỗi bất hạnh lớn nhất của đời người không chỉ là nghèo khổ, mà là khi cha mẹ dành cả đời vất vả nuôi con, để rồi bị chính con cái quay lại dạy dỗ, lên giọng, vì nghĩ rằng mình có tri thức, có tiền, có địa vị.


Hiểu đúng về chữ “hiếu”

Nhiều người nêu cao chữ “hiếu”, nhưng thật ra lại chưa hiểu “hiếu” là gì.

Chúng ta có dùng cả cuộc đời này để đền đáp, cũng không trả hết được ơn cha mẹ.
Cha mẹ là người cho ta sự sống, là người âm thầm đặt bao hy vọng vào ta, mong ta bình an và hạnh phúc.

Họ không cần tiền của ta, không cần ta chứng minh sự thành đạt.
Họ chỉ cần sự quan tâm, sự tử tế, và được thấy ta sống an yên giữa cuộc đời này.

Chớ nên quy chữ “hiếu” ra thành tiền. Chớ nghĩ rằng mình cho cha mẹ vài đồng bạc lớn lao là đã làm tròn bổn phận làm con.


Không phải ai cũng có may mắn được lớn lên trong yêu thương

Một số người không có may mắn được sống trong tình thương của cha mẹ. Họ trưởng thành mà không có sự gần gũi, nâng niu từ gia đình. Họ nghĩ rằng, cha mẹ không thương họ.

Nhưng bạn có nghĩ… có cha mẹ nào không thương con không?

Nếu không thương, có lẽ họ đã không cho bạn cơ hội có mặt trên cuộc đời này.

Cha mẹ nào cũng thương con, chỉ là cách biểu hiện của mỗi người mỗi khác.
Có người nhẹ nhàng, chăm sóc ân cần. Có người lạnh lùng, hà khắc, kiểm soát. Nhưng dù là cách nào, tận sâu trong tim họ vẫn luôn là tình thương.

Chúng ta từng nghĩ sao bố mẹ mình khó thế, sao ép buộc mình thế này thế kia…
Nhưng bạn biết không?

Bố mẹ bạn cũng lần đầu làm bố mẹ.
Họ cũng không có ai dạy mình làm sao để nuôi dạy con tốt nhất. Và họ – cũng có những sai lầm.


Ký ức không thể phai mờ…

Hình ảnh tôi mang theo cả đời là bóng dáng nhỏ xíu, gầy gò của mẹ đứng trước cổng trường đại học giữa dòng người đông đúc, đợi tôi thi xong. Năm ấy tôi không đậu nguyện vọng 1. Nhưng mẹ vẫn đứng đó… đợi tôi như một điểm tựa bình yên.

Mỗi mùa thi đến, thấy hình ảnh cha mẹ đưa con đi thi, lòng tôi lại nghẹn lại, khóe mắt cay cay.

“Con đi thi lo một, cha mẹ lo mười.”
Chắc phải rất nhiều năm sau cái tuổi mười tám ấy, tôi mới thật sự hiểu câu nói này.


Luật nhân quả – một bài học lớn

Bạn có tin vào luật nhân quả không?
Tin hay không tin, nhân quả vẫn hiện diện.

Cách bạn đối xử với cha mẹ hôm nay – là cách con cái bạn sẽ đối xử với bạn sau này.

Bạn vô lễ, mặt nặng mày nhẹ, ra oai với cha mẹ… thì mai này con bạn cũng sẽ như vậy với bạn. Đó là quy luật. Đó là nhân quả.

Vì sao chúng ta có thể ngọt ngào, dễ chịu với người ngoài, nhưng lại khó chịu với cha mẹ?
Vì sao ra ngoài thì nghe lời, về nhà lại cãi lại người sinh ra mình?

Hãy luôn ghi nhớ luật nhân quả như kim chỉ nam trong đời sống.
Để mỗi khi cơn giận bốc lên, mỗi lần mỏi mệt hay cáu kỉnh, ta sẽ tự nhắc mình bình tĩnh lại – vì người đang ở trước mặt, là người từng hy sinh tất cả cho ta.


Kết

Chữ "Hiếu" – Một lát cắt nhỏ của nỗi niềm người làm con
Chữ “Hiếu” – Một lát cắt nhỏ của nỗi niềm người làm con

Nỗi bất hạnh của con người là: Mồ côi khi còn nhỏ, mất bạn đời khi vào tuổi trung niên , mất con khi về già…. Nhưng mất cha mẹ, tuổi nào cũng là bất hạnh cả!

Có những người ngoài kia thèm một cái ôm từ cha mẹ nhưng cũng chẳng còn cơ hội nữa! Hãy mừng vì chúng ta còn cha, còn mẹ. Còn có hai bóng cả trong cuộc đời này, họ vẫn luôn ở đó, vẫn luôn dõi theo, lo cho trái tim đã để ngoài lồng ngực của họ…

Đừng để một giây phút nóng giận, một chút tổn thương xưa cũ, làm vỡ đi mối dây thiêng liêng đó. “ Còn cha, còn mẹ thì hơn. Không cha, không mẹ như đàn đứt dây”

Cảm ơn bạn đã đọc đến những dòng này, một chút cảm xúc về gia đình giữa những ngày mưa tháng sáu.

Công cha, nghĩa mẹ, chẳng có ngòi bút nào diễn tả được.

Đây chỉ là một chút cảm xúc của một đứa con, cả cuộc đời vẫn chưa làm được gì cho cha mẹ. Cảm xúc của một người con, cảm thấy mình đang rất may mắn và hạnh phúc vì vẫn còn cha, còn mẹ trên cuộc đời này!

Dear My Soul – “Bất kể là chuyện gì, đã qua chính là đã qua”

Similar Posts