Gia đình – nơi ai cũng mong muốn có thể tìm về khi mỏi mệt, khi cuộc sống ngoài kia quá khắc nghiệt. Nơi đó đáng lẽ ra phải là tổ ấm, là điểm tựa tinh thần an toàn nhất trong cuộc đời mỗi người.
Nhưng thực tế thì không phải ai cũng may mắn có được hơi ấm đó. Có những người, chỉ nhắc đến hai tiếng “gia đình”, tim họ lại thắt lại…
Khi gia đình không còn là tổ ấm: Hai câu chuyện để suy ngẫm
Câu chuyện thứ nhất: Sinh đông con – để sau này con nuôi lại mình
Tôi từng chứng kiến một gia đình nghèo ở nông thôn. Khó khăn đến mức cả xã đều biết họ khổ. Thế nhưng, họ vẫn sinh đến bảy người con, với niềm tin ngây thơ: “Trời sinh voi, sinh cỏ”.
Vì nghèo, các con không được học hành đến nơi đến chốn. Năm đứa đầu phải nghỉ học giữa chừng để phụ giúp việc đồng áng. Cha mẹ không có khả năng định hướng, không hiểu được rằng con cái không thể tự lớn lên và thành công mà thiếu nền tảng vững chắc.
Lớn lên, những người con gái thì đi làm công nhân, lấy chồng nghèo, sống cuộc sống bình thường, đầy lo toan. Những người con trai cũng không khá hơn, chật vật kiếm sống từng ngày.
Hai đứa con út may mắn hơn chút, được đi học trong điều kiện khá hơn. Nhưng vì thiếu định hướng và không có người dẫn đường, chúng vẫn bước vào vết xe đổ cũ…
Giờ đây, cả bảy người con đã trưởng thành. Mỗi người đều có gia đình riêng, không còn sống ở quê. Nhưng trớ trêu thay – họ không muốn trở về.
Vì cha mẹ của họ – những người từng rất vất vả – giờ đây lại sống không tiết kiệm, không quan tâm đến cảm xúc của con cái. Ông bà không gọi để hỏi thăm, chỉ gọi khi cần tiền. Mỗi lần gặp mặt là một lần than nghèo, xin tiền, gây áp lực.
Đến mức, các con sợ phải về nhà. Một mái nhà còn đó, nhưng không còn là chốn bình yên để trở về nữa…
Bà mẹ ấy từng thốt lên: “Sinh bảy đứa con, mà không được đứa nào…”
Nhưng bà có từng hỏi: mình đã làm gì để các con muốn trở về?
Câu chuyện thứ hai: Khi giá trị của con được đo bằng… thu nhập

Một gia đình khác, khá giả hơn, chỉ có hai người con – một trai, một gái. Người con trai có sự nghiệp thành công, có tiền. Người con gái thì lập gia đình sớm, sống đủ ăn, không dư dả.
Trong mắt cha mẹ, người có tiền rõ ràng đáng được thương hơn. Anh trai luôn được bênh vực, được trọng dụng trong mọi việc. Mỗi khi nhà có chuyện, người ta hỏi đến anh trai đầu tiên. Còn cô em gái, dù cố gắng thế nào, cũng không có tiếng nói trong gia đình.
Dường như, vật chất mới là thước đo của tình thương…
Chúng ta sinh con – để làm gì?
Bạn thân mến,
Khi chúng ta sinh ra một đứa trẻ, ta có từng tự hỏi mình: “Mình sinh con để làm gì?”
Để yêu thương, chăm sóc, nuôi dưỡng nên một con người hạnh phúc?
Hay để đến một ngày nào đó, chúng ta có thể dựa vào con cái như một chiếc “sổ tiết kiệm sống”?
Giống như chăm một cái cây. Nếu bạn không tưới nước, không chăm sóc, không quan tâm… thì cây sẽ héo. Và nếu có ra quả, cũng chỉ là những quả chát, quả đắng.
Một đứa trẻ cũng vậy. Nếu bạn không cho con đủ yêu thương, định hướng, giáo dục… bạn không thể đòi hỏi một đứa con trưởng thành phải yêu thương ngược lại bạn như một điều hiển nhiên.
Hãy đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào việc con cái phải báo đáp. Hãy yêu con vô điều kiện, như chính cách mà bạn từng mong được cha mẹ yêu vô điều kiện khi còn nhỏ.
Đừng để vật chất làm ” lu mờ” hai chữ gia đình
Xã hội ngoài kia đã quá tàn nhẫn rồi!
Người có tiền, có quyền thì bao kẻ vây quanh, nịnh bợ. Chẳng lẽ bạn muốn gia đình mình cũng vậy. Đứa con nào kinh tế tốt hơn sẽ được đối xử tốt hơn!
Con trai, con gái đều do chúng ta sinh ra, mang nặng, đẻ đau, vất vả nuôi nấng…
Ai cũng mong muốn con mình, lớn lên có cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy.
Không ai được chọn nơi mình sinh ra, cũng không ai muốn mình sống trong khó khăn, túng thiếu. Hãy yêu con bằng cả trái tim, chứ đừng bằng điều kiện. Hãy để mái nhà này là nơi cuối cùng mà con cái cảm thấy an toàn – không phải là nơi khiến chúng thấy mình thấp kém chỉ vì chưa có đủ tiền trong tay.
Kết: Hãy là nơi để con cái tìm về

Gia đình là tế bào của xã hội, gia đình hạnh phúc sẽ tạo ra xã hội hạnh phúc.
“ Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa
Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực
Cha mẹ là lá chắn che chở suốt đời con…”
Chúng ta – những người làm cha làm mẹ – xin hãy là chiếc lá chắn chở che suốt đời con. Là nơi bình yên để chúng tìm về, không phải là gánh nặng, là nỗi ám ảnh, là nơi đầy dẫy những trách nhiệm không lời.
Hãy để tổ ấm mang đúng nghĩa là “tổ ấm” – nơi có yêu thương, có bao dung, và có sự thấu hiểu.







