Lựa chọn trong cuộc sống: Có được – mất đi, miễn là bạn thấy hạnh phúc

Lựa chọn cuộc sống

Lựa chọn trong cuộc sống

Khi mùa mưa gợi nhớ những mùa đã qua

Lại một mùa mưa nữa về trên vùng đất Bảo Lộc. Ai từng sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Tây Nguyên này hẳn không xa lạ với “đặc sản” mùa mưa – những cơn mưa rả rích kéo dài từ sáng đến chiều, đôi khi như không dứt.

Mùa mưa năm nay khiến tôi nhớ về một mùa mưa rất cũ. Mùa mưa của mười tám năm về trước, mùa mà tôi đi thi đại học.

Mười tám năm trôi qua, cuộc đời như cái chớp mắt. Giờ đây, khi tôi đã bước qua tuổi ba mươi lăm, đã đi qua những va vấp đầu đời, tôi mới ngồi lại và cảm nhận rõ ràng rằng: cuộc đời này là chuỗi những lựa chọn. Và mỗi một lựa chọn, dù nhỏ hay lớn, đều có cái giá của nó. Chọn một điều gì đó nghĩa là phải rời bỏ một điều khác. Không ai có thể có tất cả.

Ước mơ ở thành phố và lựa chọn trở về quê

Lựa chọn cuộc sống
Lựa chọn cuộc sống

Tôi vẫn còn nhớ những ngày đầu tiên khi vừa đặt chân vào đại học – ngưỡng cửa mở ra một thế giới mới. Một cô sinh viên tỉnh lẻ như tôi, được sống giữa thành phố hiện đại, đầy ánh đèn và tiện nghi, cảm giác như cả tương lai đang rộng mở trước mắt. Tôi từng mơ sau khi ra trường sẽ có một công việc ổn định ở đây, xây dựng cuộc sống nơi đô thị phồn hoa.

Ngày đó, mọi chi phí sinh hoạt của tôi đều do gia đình lo. Nhà ở, tiền ăn, học phí – tất cả. Trong mắt tôi, cuộc sống thật dễ dàng, thật màu hồng. Những buổi cuối tuần cùng bạn bè đến trung tâm thương mại, những buổi tối được người bạn chở xe máy len lỏi qua những con đường sáng rực đèn, tôi đã từng mơ mình sẽ quen một người yêu Sài Gòn, và cùng nhau rong ruổi khắp nơi như thế.

Tôi đã từng không muốn quay về vùng quê với những cơn mưa dài lê thê, nơi không có trung tâm thương mại, cũng chẳng có những nhộn nhịp như ở đây.

Nhưng rồi, sau khi ra trường, tôi mới hiểu sự thật không giống trong mơ. Tấm bằng đại học không đủ để xin được việc. Tôi nhớ mãi câu nói của một vị giáo sư từng dạy tôi: “Muốn đi xin để người ta bóc lột sức lao động cũng không được.” Một năm dài đằng đẵng đi khắp nơi, gửi biết bao hồ sơ, đi phỏng vấn nhiều chỗ – nhưng không ai nhận.

Phải đến tận năm thứ hai sau tốt nghiệp, tôi mới được nhận vào làm kế toán kho kiêm lễ tân cho một công ty tư nhân. Lúc đó, gia đình cũng mua cho chị em tôi một căn nhà nhỏ ở Gò Vấp. Nhưng cuộc sống đi làm khác xa cuộc sống sinh viên. Những người bạn học của tôi lần lượt rời thành phố, vì chi phí sống quá cao và đồng lương thì không đủ.

Còn tôi, lương tháng chỉ hơn bốn triệu, hàng tháng, mẹ vẫn phải gửi thêm cho tôi…
Tôi dần hiểu ra rằng mình không thể tiếp tục ở lại Sài Gòn được nữa. Và rồi, tôi quyết định trở về quê. Một quyết định lớn đầu tiên trong đời.

Khi từ bỏ thành phố là đánh đổi cả một giấc mơ

Tôi đã mất nhiều thứ khi rời khỏi Sài Gòn. Mất đi một thành phố năng động, nơi tôi từng hy vọng sẽ lập nghiệp, kết hôn, sinh con và tạo dựng tương lai. Mất đi cơ hội được sống gần những bệnh viện tốt, được tiếp cận nền giáo dục tiên tiến cho con cái sau này.

Tôi đã đánh đổi cả một giấc mơ của tuổi trẻ – giấc mơ từng thắp sáng lòng tôi suốt những năm sinh viên.

Nhưng rồi, khi về lại Bảo Lộc, tôi cũng có được nhiều điều mà trước đó mình không nghĩ đến. Tôi được sống gần cha mẹ, được hít thở không khí trong lành mỗi sáng, được cảm nhận sự bình yên của một vùng quê không bon chen. Cuộc sống tuy có phần chậm rãi và đôi lúc hơi buồn, nhưng tôi đã hiểu hơn về bản thân và về điều mình thật sự cần.

Tôi nhớ một lần, cô giáo tôi từng hỏi cả lớp rằng: “Khi ra trường, các em muốn sống ở đâu?” Rồi cô tự trả lời: “Sống ở đâu mà cảm thấy hạnh phúc là được.”

Hồi đó, tôi chưa hiểu hạnh phúc là gì. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ rằng, trước khi mưu cầu hạnh phúc, ít nhất ta phải có khả năng tự nuôi sống bản thân. Rồi từ đó, ta mới có thể lựa chọn cuộc sống mà mình thật sự mong muốn.

Khi rời bỏ công việc nhà nước là một lần buông lớn

Lựa chọn cuộc sống
Lựa chọn cuộc sống

Ba năm sau khi về quê, tôi được gia đình xin cho một công việc tại ngân hàng nhà nước – một công việc mà nhiều người mơ ước. Lương ổn định, có bảo hiểm, có chế độ, môi trường làm việc tốt, năng động, chuyên nghiệp. Ở một vùng quê ít cơ hội như nơi tôi sống, đó được xem là “công việc trong mơ”.

Nhưng sau hai năm, tôi quyết định nghỉ việc.

Có lẽ chỉ khi bạn uống nước, bạn mới biết ly nước đó nóng hay lạnh. Không phải ai cũng hiểu được cảm giác của tôi khi mặc một chiếc áo quá rộng, khi mỗi ngày đi làm đều không thấy mình thuộc về nơi ấy.

Tôi còn nhớ rất rõ, vào ngày tôi nghỉ việc, trên quãng đường từ chỗ làm về nhà tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng, hạnh phúc đến mức không thể diễn tả thành lời.


Tất nhiên, tôi đã đánh đổi rất nhiều.

Tôi mất đi nguồn thu nhập ổn định. Cuộc sống sau đó không còn dư dả như trước. Tôi mất đi những mối quan hệ nơi công sở. Mất đi cơ hội thăng tiến, cơ hội được gặp gỡ, mở rộng quan hệ, trau dồi kỹ năng xã hội. Tất cả những điều ấy, tôi đều từng tiếc.

Nhưng nếu được lựa chọn lại, tôi vẫn chọn như vậy.

Bởi tôi đã có lại sự tự do. Tôi được làm chủ thời gian của chính mình. Tôi không phải gồng lên để làm hài lòng bất kỳ ai. Tôi được sống thật với bản thân – một điều tưởng chừng đơn giản nhưng không dễ có trong môi trường công sở.

Mỗi lựa chọn là một cái giá

Cuộc đời này điều tối kỵ nhất là quá tròn đầy. Nếu cái gì chúng ta cũng muốn thường cuối cùng sẽ không có gì cả.

Nếu cái gì chúng ta cũng muốn, luôn muốn đạt được nhiều thứ hơn, nhưng không buông bỏ bất cứ thứ điều gì là một hạn chế rất lớn của cuộc đời này.

Cuộc sống vốn không có thập toàn, thập mỹ, được cái này sẽ mất cái khác. Một triết lý rất quan trọng mà càng trưởng thành, càng trải nghiệm tôi mới thấm thía được.

Như chuyện bỏ công việc lương cao ổn định của tôi năm xưa mà giờ tôi có những giây phút thoải mái, an yên trong cuộc sống nhưng đôi lúc cũng gặp một chút khó khăn về kinh tế.

Tôi hiểu lựa chọn nào cũng có hai mặt, lựa chọn nào cũng có trả giá!

Nhưng tôi không hối tiếc.

Bởi vì, tôi đã chọn điều phù hợp với mình nhất tại thời điểm đó. Và vì điều ấy mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc.

Có lẽ, điều quan trọng nhất khi đứng giữa ngã ba cuộc đời là biết mình thật sự muốn gì. Và dám buông những điều không thuộc về mình, để đổi lấy điều khiến mình thấy an yên.

Chỉ mong mỗi chúng ta đừng quá tham lam, đừng quá cầu toàn để đưa ra những lựa chọn quan trọng trong cuộc đời. Chọn sao cũng được, miễn là chúng ta phải cảm thấy hạnh phúc. 

Mong tôi và chúng ta luôn nhớ rằng, chúng ta sẽ không bao giờ “ có được” nếu chúng ta không chịu “ buông bỏ”. 

Dear My Soul – “Bất kể là chuyện gì, đã qua chính là đã qua”

Similar Posts